HỒI KÝ GIA NÃ ĐẠI
PHẦN 6. CHUYỆN YÊU XA
Mùa thu Canada thì đẹp đến nao lòng mà vụt nhanh như cái chớp mắt còn mùa đông thì tê tái đến tận tâm can mà kéo dài như vô tận. Những ký ức về mùa đông Canada -20 đến -30 độ C trong mình vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Mùa đông đến, hằng ngày, mình vẫn cặm cụi làm việc tại phòng học của nhà chung, ngắm nhìn những hàng cây phong phủ tuyết trắng xóa. Cảnh đẹp mà buồn rười rượi vì có những niềm riêng chôn giấu.
Mọi người vẫn hay thắc mắc về chuyện tình cảm của mình vì mình khá kín tiếng trên mạng xã hội. Thật ra có nhiều lý do để mình im lặng, nhưng trên hết vẫn là không muốn công khai những chuyện cá nhân trước xã hội, mình đủ yêu là được. Mình đi nhiều, gặp nhiều hoàn cảnh yêu xa, mà người ta thường nói "xa mặt, cách lòng" là có thật. Mình chứng kiến nhiều người, kể cả người Việt lẫn người quốc gia khác, yêu nhau, cưới nhau rồi lại chia tay nhau chỉ vì mỗi người sống một nơi. Thế nên, khá nhiều bạn bè tâm sự làm sao mình vẫn duy trì được mối quan hệ xa cách về địa lý trong một thời gian khá dài như vậy.
Chuyện tình cảm của mình bắt đầu trước khi đi du học khoảng hơn 1 tháng. Sau khi xác định tình cảm, cả hai đều xác định không nghĩ đến chuyện xa xôi, tụi mình sống cho hiện tại, vì có nhiều sự việc mà ở thời điểm đó cả hai không thể nào quyết định được. Mới quen được 1 tháng nên mình không biết tình cảm sâu nặng đến đâu, bạn mình thì nghĩ có khi du học mình sẽ định cư hay có người mới ở vùng đất lạ. Vì vậy, phương châm đầu tiên trong tình cảm của bọn mình là vun đắp cho mối quan hệ hiện tại.
Những ngày đầu đặt chân đến Canada, phần vì cô đơn không có bạn bè thân thiết, phần vì tình cảm mãnh liệt của những người mới yêu lại kết hợp thêm cái không khí không thể nào buồn hơn của mùa thu Montreal, mình hay suy nghĩ và lo sợ nhiều thứ, chuyện bạn hết yêu, chuyện bạn có người mới, hay chuyện tình một đêm. Mặc dù vừa mới qua là mình đã tìm cách liên lạc với bạn ngay. Qua điện thoại thì thấy giọng bạn khá bình thản, không có cảm giác là bạn buồn hay nhớ mình lắm! Kiểu như đang muốn gặp người ta, mà người ta cứ cà lơ phất phơ, làm mình cũng bị tụt mood, thế là lại càng suy nghĩ vẩn vơ nhiều hơn. Sau này hỏi ra thì mới biết bạn sợ mình buồn, lo lắng nên không dám than thở hay nói gì nhiều. Tính bạn vậy, lo lắng cho người ta nhưng lại không muốn họ biết, sợ người ta lại buồn hay lo lắng hơn (giống như một vòng lẩn quẩn, nên sau này mình chốt luôn, có gì thì phải thẳng thắn nói với nhau mới ra chuyện được). Giờ đã quen lâu rồi thì mình mới ngộ ra chứ hồi đó cảm thấy khó chịu lắm!
Mình được cái khi suy nghĩ hay lo lắng về vấn đề gì thì phải tìm cách giải quyết ngay và luôn, nếu cảm thấy chuyện đó ngoài khả năng thì mình học cách chấp nhận chứ không miên man vô định về chuyện đó nữa. Chuyện tình cảm cũng vậy, sau mấy ngày thơ thẩn suy nghĩ về những chuyện không hay có thể xảy ra trong mối quan hệ, mình đặt ra các câu hỏi để giải quyết vấn đề như sau (cái này mình cũng hay áp dụng cho những việc khác nữa, chứ không phải riêng chuyện tình cảm, chắc tại mình thuộc tuýp người lý trí, nên mình chỉ chia sẻ thôi chứ mấy bạn học theo không làm được thì đừng trách mình nhen, haha):
- Việc lo lắng có làm cho những việc không hay đó (ví dụ chuyện Tuesday hay trà xanh đó mọi người) không diễn ra không? --> Tất nhiên là không rồi, vì con tim thì đâu có lý trí, mà tương lai thì ai biết được.
- Có cách nào để biết được những chuyện đó đang diễn ra hay không? --> Nếu muốn thì sẽ có cách, nhưng những câu hỏi tiếp theo lại được đặt ra là:
- Biết rồi thì mình sẽ làm gì? Có ngăn cản nó tiếp tục diễn ra hay không? Ngăn cản thì có chắc được không? Ngăn cản được thì chắc có vui không? --> Dĩ nhiên là chả thể làm gì, không ai mãi thuộc về mình, mà mình cũng không phải thuộc về ai cả.
Tóm lại, sau khi tự đặt câu hỏi và tìm lời giải thì mình nhận ra rằng thay vì lo lắng, suy nghĩ vu vơ mình nên tập trung vào thực tại. Thời điểm đó, mình có nhiều việc cần phải làm: làm quen với môi trường mới, tăng cường ngoại ngữ (vì ở trường mọi người dùng cả tiếng Anh và Pháp, thời điểm này cả hai tiếng với mình cũng không khá lắm), chi tiêu hợp lý và tìm việc làm thêm để trang trải cuộc sống, trau dồi kỹ năng lâm sàng vì thường ở nước ngoài sẽ khó được tiếp cận, chuẩn bị một khoản tiền để trả nợ cho gia đình mà mình đã mượn khi du học, quan trọng là phải vượt qua được các tín chỉ và nghiên cứu càng sớm càng tốt. Qua đó, mình học được kỹ năng quản lý công việc và cuộc sống như thế này:
- Tại mỗi giai đoạn, hãy liệt kê những công việc cần hoặc muốn làm.
- Đánh giá mức độ quan trọng và ưu tiên của từng việc.
- Tuỳ theo mức độ quan trọng và ưu tiên để chọn việc nào làm trước, việc nào sau, việc nào cần sử dụng thời gian trong ngày nhiều hơn, việc nào cần ít hơn, rồi quy định khung thời gian cho mỗi việc theo thời khoá biểu hoạt động của mình.
- Cuối cùng, muốn đạt được mục đích thì phải bắt tay vào làm và tuân thủ theo lịch trình đó.
- Thỉnh thoảng thì cũng phải nhìn lại xem có chỗ nào khúc mắc thì mình điều chỉnh lại kế hoạch làm việc chứ còn áp dụng rập khuôn thì cũng không hẳn là tốt. Đôi khi cố gắng chạy theo deadline mà không nhìn nhận lại năng lực thực sự của mình thì sẽ rơi vào cảm giác bế tắc, cảm thấy mình không bằng ai, cảm thấy mình vô dụng nữa!
Quay lại chuyện tình cảm, đây rõ ràng không phải là công việc cấp bách nhưng lại rất cần thiết, ít nhất là ở phương diện tinh thần. Nhưng những lo lắng của mình sẽ không giúp mối quan hệ đó tốt lên, nên mình gạt qua chuyện không hay có thể xảy ra. Lúc đó, thay vì cảm thấy bất lực do không kiểm soát mối quan hệ theo đúng ý mình muốn, mình chất vấn bản thân bằng một câu hỏi quen thuộc "yêu là gì?" và mình nhận ra rằng "yêu không phải là sở hữu, mà là cảm giác thoả mãn, thoải mái trong một mối quan hệ". Sự thoả mãn, thoải mái chỉ có được khi mình tin tưởng vào đối phương và đủ yêu thương để bao dung và buông bỏ. Thay vì nghi ngờ, mình chọn cách tin tưởng vào bạn ấy, xem đó là một sự lựa chọn, mình đã chọn yêu thì phải toàn tâm toàn ý cho mối quan hệ đó. Sau này, giả sử hết yêu, thì ít nhất mình đã có được một khoảng thời gian yêu thương tươi đẹp, hạnh phúc thay vì là chuỗi ngày lo lắng, hoang mang tìm cách kiểm soát mối quan hệ. Còn đến lúc hết yêu, thì phải chấp nhận buông tay, cho bạn có lựa chọn riêng. Bởi vì yêu là khi nhìn người mình yêu được hạnh phúc mà, đúng không mọi người? Cái này hơi cao thượng và sến súa nhưng đều là những lời thật sự từ đáy lòng mình.
Về phần mình, khi quán triệt tư tưởng "yêu là cho đi" rồi thì mình không còn buồn phiền nữa. Mình chọn cách mỗi ngày vun đắp cho mối quan hệ đó. Thời điểm này mạng xã hội như Facebook đã phát triển kha khá, vậy nên chuyện nhắn tin, gọi điện cho nhau cũng dễ dàng hơn. Lúc mới qua mình tìm hiểu về chính sách của nhà mạng trả cước phí hàng tháng để có được iPhone 5 mà không tốn tiền mua, được cái hình ảnh chụp qua iPhone cũng khá đẹp, nên ngày nào đi đâu mình cũng chụp choẹt. Sau giờ làm việc, mình dành ra 10-15 phút, lấy hình đã chụp trong ngày ra, đưa vào phần mềm Microsoft Powerpoint, rồi kể chuyện mình đã làm gì ở đâu cho bạn mình nghe, mình tự đặt tên là "Bức thư tình thứ....", mỗi ngày một bức, rồi gửi email cho bạn ấy. Thấm thoắt thời gian mình học ở Canada trôi qua, đến ngày về cũng hơn 400 bức. Sau này nghĩ lại, có lẽ vì vậy mà kỹ năng làm Powerpoint của mình cũng tương đối ổn haha. Còn bạn người yêu thì không thấy phản hồi gì, mà cứ ngày nào mình đi đâu xa, không có internet, không gửi email được là bữa sau bạn lại hỏi sao không thấy gửi thư. Rút kinh nghiệm, mỗi lần lên kế hoạch đi đâu là phải viết thư trước, rồi gửi một lượt 2-3 bức để không bị phàn nàn nữa. Ngoài chuyện viết thư, mình cũng phải giữ liên lạc mỗi ngày nữa, đi đâu làm gì cũng nhắn tin, thậm chí là đi "ị", mấy bạn chưa yêu chắc sẽ thấy kỳ kỳ nhưng mà yêu rồi thì thấy mấy chuyện này nó bình thường lắm. Cứ tin mình đi, hihi.
Sau gần hai năm gặp lại, trộm vía bạn ấy vẫn chưa có người mới mọi người ạ. Bạn kể cũng có lần mấy đứa bạn thân xúi bạn đi quen người khác đi chứ chờ biết bao giờ mình mới về. Bạn chỉ cười trừ rồi chờ mình tiếp. Chắc có lẽ nhờ mấy bức thư tình đó. Giờ đọc lại chắc cười xỉu. Mình chỉ lưu lại làm kỷ niệm chứ chưa dám mở ra đọc lại lần nào nữa. Mấy đứa mới yêu hay nói màu mè lắm, giờ mình đỡ nhiều rồi!
Chuyện yêu xa của mình cũng ba lần bốn lựa, sau khi mình học xong thạc sĩ những tưởng sẽ chung vui cùng nhau rồi, ấy vậy mà sau khi mình về một tháng, bạn lại có quyết định đi công tác ở nước ngoài 6 tháng. Coi có tức không chứ. Rồi khi bạn về nước được mấy năm thì mình lại được suất học bổng Tiến sĩ ở Nhật 4 năm. Nếu ở thời gian đầu, bí quyết của tụi mình là tập trung vào mối quan hệ hiện tại, tận hưởng những gì đang có vì có nhiều sự việc mình không thể quyết định được trong tương lai thì thời gian sau này, khi đã vững ổn về công việc và tinh thần, tụi mình xác định rõ mục tiêu chung mà hai đứa muốn hướng tới. Với mình, để có thể yêu xa được lâu dài thì mình cần tìm điểm chung để cả hai cùng phấn đấu (mua nhà, mua xe, có công ty riêng chẳng hạn). Có như vậy thì dù hiện tại có cách xa thì mình vẫn phải thường xuyên nói chuyện, nghĩ về nhau và biết được trên đoạn đường sắp tới tụi mình sẽ ở gần nhau, vậy thì tình cảm mới lâu bền được. Vậy đó, yêu xa thấy dễ mà không dễ mọi người hen. Mình không cổ xúy cũng không bài xích gì cả, nếu phù hợp thì bước tiếp, không phù hợp thì rời xa. Còn chuyện địa lý xa gần cũng chỉ là lý do mà thôi.
Cảm ơn bạn iu đã và đang đồng hành cùng Harry!
Nhận xét