STANDING ON THE HALFWAY

Bài số 10. 

ĐỨNG GIỮA CHƠI VƠI

Mỗi cuộc đời phải bước qua bao nhiêu cuộc đời khác
Như chiếc đồng hồ cát…đến lúc phải dừng?
Có những người đã mỏi gối chồn chân
Hay chưa thỏa những khát khao, hoài bão
Ai biết được tháng ngày sau nắng hanh hay mưa bão
Có lầm đường lạc lối giữa mùa đông
Có đau thương, khổ hận trong lòng
Hay từng phút, từng giây là hạnh phúc?

Đứng giữa chênh vênh nhìn bầu trời cao vút
Tự hỏi mình chân lý là đâu
Tôi sẽ đi tìm trên khắp địa cầu
Hay chính ở trong con người bản thể?

Đứng giữa chơi vơi tìm đâu ra cội rễ
Để vững tin bước qua mọi não sầu
Dù biết rằng cuộc sống tựa chiêm bao
Rồi cát bụi cũng về cùng đất mẹ

Đứng giữa chông chênh tôi thấy lòng đau nhẹ
Một chút thôi vì đau đã nhiều rồi
Và mỗi lần đếm nhịp thời gian trôi
Tôi lặng lẽ, câu A-di-đà Phật!

Lòng tôi rộng mà cuộc đời quá chật
Sống làm sao cho trọn một kiếp người?
Phải làm gì để nước mắt thôi rơi
Trong ánh mắt có môi cười nhẹ bẫng?
Phải làm sao để lòng không hụt hẫng
Khi có ai qua vội cuộc đời tôi?
Phải làm chi để không thấy chơi vơi
Khi chới với giữa đôi bờ: còn-mất?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến