ICE SYRUP, GRANDMA AND SNOW

Lần đầu nhìn thấy tuyết nhiều như vậy! Tức cảnh sinh tình. Chợt nhận ra, cuộc sống thật đơn giản. Đôi khi chỉ là những điều nhỏ bé, nhưng lại làm ta cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Ngày xưa và bây giờ, vẫn vậy. Đơn giản thôi...
Ngày nhỏ, Harry thường hay về quê thăm nội. Những ký ức về bà là cái quán nhỏ ven đường, với vài món bánh kẹo treo lủng lẳng bán cho bọn con nít quanh xóm. Harry thích bánh cốm gạo, bánh in, bánh đậu xanh và nhiều món bánh mà đến giờ không còn được nếm lại. Những ngày tháng sống xa quê, ở thành phố mùa đông đầy tuyết như Montreal, Harry nhìn tuyết lại nhớ về cái món đá bào với si-rô, thêm chút sữa đặc có đường mà một thời ký ức không thể nào quên được. Lại nhớ về bà...

Bài số 5. SI-RÔ ĐÁ BÀO - BÀ VÀ TUYẾT



Tuyết rơi…

Khung trời – kỉ niệm
Si-rô đá bào
Chiều nào,
Bà đãi cháu cưng
Bà xa rồi…
Kỉ niệm cũng dừng chân
Còn lại cháu - giữa một vùng tuyết trắng
Bước chân bà giờ nghe xa vắng
Đã đôi lần cháu quên tiếng “Bà ơi!”
Đá bào kia, giờ là tuyết bên trời
Cũng là nước, nhưng không ngon bà ạ
Đá bào xưa ngọt ngào và mát lạ!
Tuyết nơi này lạnh lắm bà ơi,
Đá bào ngon vì có mắt bà cười
Tuyết dành để ai yêu nhau bà nhỉ?
Còn cháu chỉ
Nhớ bà…
Với si-rô và đá
bào tuổi thơ
qua những giấc mơ
Đêm về
Bà lại về
Bên cháu!
cùng đá bào

chiều nao...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến